Xấu hổ vì có cha mẹ khiếm thính, cô con gái hối hận sau khi họ qua đời và quyết tâm theo đuổi sự nghiệp ý nghĩa.
Niềm hạnh phúc lớn nhất của các cặp vợ chồng khuyết tật là sinh ra những đứa con bình thường. Tuy nhiên, những đứa trẻ này đôi khi lại cảm thấy bất hạnh vì sự khuyết tật của cha mẹ, tự ti và xấu hổ khi không muốn xuất hiện cùng họ nơi đông người. Akiko Asakawa, 56 tuổi, là một thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu ở Tokyo, đã từng trải qua cảm giác xấu hổ khi còn nhỏ vì cha mẹ bị điếc. Bà hiện đang hướng dẫn người điếc về ngôn ngữ ký hiệu, với mong muốn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ.
Akiko Asakawa cảm thấy hoang mang trước cách giao tiếp kỳ lạ của bố mẹ bằng ký hiệu, mà bà cho là ngớ ngẩn. Bà ngại khi phải giao tiếp với mẹ trên phương tiện công cộng và thường ra dấu để bà không dùng ngôn ngữ ký hiệu, vì sợ người khác sẽ chú ý. Một lần, trong hội thao ở trường, khi bố mẹ bà đến tham dự, họ chỉ mỉm cười và phát ra âm thanh mà không ai hiểu. Akiko nhớ lại cảm giác buồn bã khi thấy mẹ không nghe thấy tiếng cô cổ vũ khi mẹ chơi bóng, và giờ đây bà cảm thấy hối tiếc vì không thể giúp đỡ bố mẹ lúc đó.
Akiko Asakawa khi còn nhỏ sống trong bầu không khí tĩnh lặng, nơi mà bố mẹ và con cái không thể hiểu nhau. Khi bước vào năm 3 trung học, Akiko muốn học đại học nhưng không thể truyền đạt mong muốn của mình cho bố mẹ, ông Shozo và bà Taiko. Họ chỉ giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu trong cuộc sống hàng ngày, và do trình độ học vấn thấp (bố không học hết cấp 3, mẹ chỉ học đến lớp 3), họ không thể hiểu được những suy nghĩ và mong ước của Akiko về môi trường đại học.
Cuối cùng, Akiko phải từ bỏ việc học đại học và cảm thấy khó chịu vì bố mẹ bị điếc. Quyết tâm học ngôn ngữ ký hiệu, nhưng mãi đến năm 1995, khi mẹ bà qua đời, Akiko nhận ra bố mình sống đơn độc và buồn bã. Bà muốn giúp ông giao tiếp tốt hơn, nhưng kế hoạch học ngôn ngữ ký hiệu bị hoãn lại do bận rộn với việc chăm sóc con nhỏ. Đến năm 1999, khi cuộc sống đã ổn định hơn, bố bà cũng qua đời. Akiko nuối tiếc vì chưa làm gì cho bố mẹ và quyết định theo học ngôn ngữ ký hiệu để hiểu hơn về thế giới của họ.
Akiko bày tỏ rằng dù đã muộn màng, ít nhất bà có thể giao tiếp với bạn bè của bố mẹ bằng ngôn ngữ ký hiệu, hy vọng hiểu thêm về họ. Khi học ngôn ngữ ký hiệu, bà nhận ra nhiều điều mà trước đó chưa từng muốn tìm hiểu, và mỗi điều mới đều khiến bà ân hận vì đã đối xử tệ bạc với bố mẹ. Khi nói chuyện với người điếc, bà cảm thấy hình bóng mình trong những câu chuyện của họ và tự hỏi liệu mình có từng thô lỗ với bố mẹ. Từ những nuối tiếc đó, Akiko quyết tâm trở thành thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu cho người câm điếc.
Bà tâm sự rằng bà sẽ bù đắp cho những người khác những gì bà không làm được cho bố mẹ trước đây, giúp bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bà muốn cho bố mẹ ở thế giới bên kia biết rằng giờ bà có thể giao tiếp với họ bằng ngôn ngữ ký hiệu.






Source: https://afamily.vn/xau-ho-vi-co-bo-me-bi-diec-den-khi-ho-qua-doi-co-con-gai-lien-hoi-han-quyet-theo-duoi-mot-cong-viec-cao-ca-20190819234133846.chn